Thứ Tư, 26 tháng 1, 2011

Điểm mặt mỹ nhân Việt đã “ẵm” giải thưởng Quốc tế

Điểm mặt mỹ nhân Việt đã “ẵm” giải thưởng Quốc tế
25/01/2011 15:03 (GMT +7)

Đó là những mỹ nhân đã giúp cho sắc đẹp Việt có dịp được vinh danh trên đấu trường quốc tế, và cũng chính vì thế, tên tuổi của họ luôn được nhắc đến như những gì đẹp nhất.



Jennifer Phạm

Jenifer Phạm cái tên không còn xa lạ trong làng showbiz Việt. Cột mốc đã đưa Jennifer Phạm đến với công chúng đến với làng giải trí chính là chiếc vương miện Hoa hậu Châu Á tại Mỹ năm 2006.

Một yếu tố quan trọng khác đưa Jennifer Phạm đến gần với công chúng hơn là khi cô trở thành phu nhân của ca sỹ Quang Dũng. Chỉ trong lần gặp gỡ đầu tiên trong bộ phim “Những chiếc lá thời gian” của đạo diễn Lê Cung Bắc cả Quang Dũng - Jennifer Phạm đã nhanh chóng bén duyên tình cảm và kết hôn rồi có con.

Người xưa thường có câu “cái gì đến vội vàng thì cũng ra đi vội vàng” hiện giờ Jennifer đã chia tay với Quang Dũng và trở thành một đóa hoa vô thường trong vườn nhan sắc Việt.

Kiều Khanh

Kiều Khanh sinh sống và học tập tại Cộng hòa Liên bang Đức. Trước khi tham dự cuộc thi Hoa hậu thế giới người Việt và đoạt danh hiệu Á hậu 1, cô gái trẻ này từng đoạt danh hiệu Hoa hậu người Việt tại châu Âu 2009.

Sở hữu chiều cao 1m76 với vẻ đẹp trong sáng, tươi tắn và giỏi ngoại ngữ, Kiều Khanh đã trở thành một đại diện của Việt Nam tham dự cuộc thi Hoa hậu Thế giới 2010. Được đánh giá cao và được sự ủng hộ nhiệt tình của khán giả quê nhà nhưng rất tiếc may mắn đã không mỉm cười với cô gái 20 tuổi này. Kiều Khanh cũng là một đóa hồng đang độ tuổi mơm mởn giữa vườn nhan sắc Việt.

Phương Nga

Trương Hồ Phương Nga đăng quang cuộc thi Hoa hậu người Việt tại Nga khi còn đang là sinh viên trường Đại học Matxcova. Sau khi tốt nghiệp đại học ở Nga năm 2009, Trương Hồ Phương Nga trở về nước và làm việc trong một công ty truyền thông, làm người mẫu ảnh cho các tạp chí.

Phương Nga sở hữu vẻ đẹp mong mang của người phụ nữ Châu Á và được xem là bản sao của cô nàng nổi tiếng Trung Quốc Chương Tử Di. Phương Nga cũng từng chia sẻ ngay khi còn là nữ sinh trung học ở Nga, cô đã được nhiều người nước ngoài nhận xét là có gương mặt giống với một nữ diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc, người đã nổi đình đám với phim “Ngọa hổ tàng long”.

Diễm Hương


Diễm Hương, cô sinh viên năm 2 theo ngành quản trị nhà hàng, khách sạn và du lịch của trường Đại học Hoa Sen, TP HCM nhưng cô đã gặt hái được thành công từ rất sớm với giải thưởng Hoa hậu thế giới người Việt năm 2010. Chiếc vương miện đã giúp Diễm Hương trở thành đại diện cho Việt Nam bước vào đấu trường nhan sắc Quốc tế là Hoa hậu trái đất năm 2010 được tổ chức tại Việt Nam vừa qua.

Sở hữu chiều cao 1,75 m lý tưởng và số đo ba vòng lần lượt 84 – 61 – 92, đôi má lúm đồng tiền dễ thương Diễm Hương đã xuất sắc vượt qua các thí sinh khác giành với giải thưởng người đẹp biển.

Helen Anh Đào

Helen Thanh Đào là con gái thứ hai trong gia đình kinh doanh người Việt gốc Hoa tại Chợ Lớn, đến năm 14 tuổi, Helen Anh Đào theo cha sang Mỹ định cư.

Với lợi thế chiều cao 1,74m và đã từng được học qua lớp đào tạo người mẫu trong thời gian 2 năm, Helen Thanh Đào tham gia các buổi biểu diễn thời trang vào những ngày cuối tuần như là công việc ngoài giờ ở Mỹ. Helen đã từng tham dự cuộc thi Super Model of The World tổ chức tại Tapei, Đài Loan.

Danh hiệu Á hậu 1 đoạt được tại cuộc thi này đã mở cửa cho cô bước vào con đường của một người mẫu chuyên nghiệp. Có cơ hội tiếp cận với sàn diễn của các nước Trung Quốc, Pháp, Ý, Nhật... Và nơi giúp Helen tỏa sáng vẫn chính là quê nhà Việt Nam, Helen đã nổi tiếng trong showbiz Việt là một diễn viên, người mẫu thực thụ.

Chung Thục Quyên

Chung Thục Quyên là một trong những siêu mẫu có nhiều kinh nghiệm trên sàn catwalk do đó Chung Thục Quyên đã đại diện cho Việt Nam tham dự cuộc thi nhan sắc lớn.

Năm 2008 Chung Thục Quyên đã tham gia Nữ hoàng du lịch Quốc tế và giành giải người đẹp nhân ái đến năm 2010 Chung Thục Quyên đã lần nữa đại diện cho Việt Nam tham gia Hoa hậu Quốc tế được tổ chức tại Trung Quốc và cô đã giành giải phụ là The Ambassador Of Beauty (Đại sứ sắc đẹp).

Ngọc Khánh

Ngọc Khánh đã đoạt vương miện Hoa hậu Việt Nam năm 1998 có thể nói Ngọc Khánh là một trong những Hoa hậu đa tài năng của Việt Nam chị đã từng làm qua các công việc từ tiếp viên hàng không, nhân viên ngoại giao đến MC…

Ngọc Khánh cũng đã từng đạt danh hiệu Á hậu 1 Hoa hậu người mẫu thời trang Ai Cập năm 1999.

Hà Kiều Anh

Hà Kiều Anh là một trong số những Hoa hậu của Việt Nam đăng quang ở độ tuổi trẻ nhất lúc đăng quang chị mới 16 tuổi. Sau khi đăng quang Hoa hậu Việt Nam Hà Kiều Anh còn tham gia cuộc thi Hoa hậu sinh viên thế giới và lọt vào top 10 người đẹp nhất.

Ngoài ra Hà Kiều Anh còn tham gia cuộc thi Người mẫu châu Á và đoạt giải Á hậu 2. Chính “bằng cấp sắc đẹp” đó đã giúp Hà Kiều Anh ngày càng nổi tiếng hơn trong lĩnh vực thời trang. Không chỉ có tiếng trong lĩnh vực thời trang Hà Kiều Anh còn nổi tiếng trên phim ảnh với các phim: Lục Vân Tiên, Đẻ mướn, Áo lụa Hà Đông…Hiện nay Hà Kiều Anh còn sở hữu và làm chủ một khách sạn hoành tráng ở Thành phố du lịch Vũng Tàu.

Ngô Mỹ Uyên

Ngô Mỹ Uyên đã đoạt giải Hoa hậu Quốc tế Ai Cập năm 1999 là một thành công của chị nhưng chưa hết Ngô Mỹ Uyên còn đoạt luôn giải ảo thuật gia trên kênh truyền hình Fox Entertaiment của Mỹ năm 2007.

Vừa đẹp Ngô Mỹ Uyên còn nhiều tải lẻ khác từ chuyện chị làm MC và một người đẹp đắt show cho tất cả các sự kiện lớn. Ngoài ra Ngô Mỹ Uyên còn tham gia cả “nghệ thuật thứ bảy”.

Võ Hoàng Điệp

Võ Hoàng Điệp đã tham dự cuộc thi Miss International Beauty năm 2009 và đăng quang ngôi vị cao nhất. Trước khi đăng quang ngôi vị Hoa hậu thì Võ Hoàng Điệp đã giành được các giải thưởng trong khuôn khổ cuộc thi như: Hoa hậu tài năng, Á hậu 2 Miss bikini.

Chiến thắng này đã giúp Võ Hoàng Điệp ghi tên mình vào bảng thành tích của Việt Nam với thành tích cao nhất của những người đẹp Việt tham dự đấu trường nhan sắc Quốc tế. Chiếc vương miện Võ Hoàng Điệp đạt được cũng chính thức nói rằng mỹ nhân Việt lần đầu tiên giành giải cao ở cuộc thi sắc đẹp quy mô lớn.


Theo Afamily

Hoa hậu Diễm Hương: "Tôi muốn được mọi người yêu quý"

Gửi bài viết In bài viết Cỡ chữ
Hoa hậu Diễm Hương: "Tôi muốn được mọi người yêu quý"
26/01/2011 14:41 (GMT +7)
Tôi đến với cuộc thi rất tình cờ và tình cờ trở thành hoa hậu. Nếu tôi có mua giải thì trước đó tôi đã PR rầm rộ rồi, chứ không phải để phút cuối khiến mọi người bất ngờ như thế.



Không thích là phận tầm gửi

Được biết ba mẹ không muốn chị đi thi HHTGNV nhưng chị vẫn quyết tâm. Chị đi thi để khẳng định mình đẹp hay tìm kiếm sự nổi tiếng?

Cãi lời mẹ để đi thi HHTGNV tôi cũng rất buồn nhưng vì trước đây, tôi bị bệnh, việc học tập gặp nhiều khó khăn, tôi đã giấu ba mẹ để bảo lưu kết quả một năm. Đó là suy nghĩ của một người trẻ, ở nước ngoài, vừa thi xong họ có thể bảo lưu kết quả, refesh lại đầu óc để sau đó học tập tốt hơn. Đó là việc làm táo bạo của tôi và gây bất ngờ với ba mẹ.

Trong thời gian đó, được sự động viên của bạn bè, tôi đã đăng ký tham gia cuộc thi HHTGNV. Lúc đó có hai cuộc thi hoa hậu là HHTGNV và HH Việt Nam nhưng tôi muốn có sự tiếp xúc với các bạn nước ngoài nên đăng ký tham gia HHTGNV.

Tôi đi thi là có một chút nào đó muốn khẳng định và khám phá bản thân. Ở nhà tôi luôn khẳng định với ba mẹ là con đã lớn nhưng ra ngoài mới biết mình còn non nớt. Qua cuộc thi tôi thấy mình trưởng thành hơn nhiều về cách sống tự lập, cách giao tiếp cũng như việc làm sao được mọi người yêu mến. Một chút tham vọng là mong được chụp hình nhiều. Tôi thích chụp ảnh từ nhỏ. Đăng ký tham gia tôi có mơ ước là được danh hiệu Hoa hậu ảnh. Đó cũng là cái đích của tôi. Có lẽ may mắn đã mỉm cười khi tôi thành công ngoài mong đợi.

Ba mẹ chị không cho đi thi vì sợ cô con gái xinh đẹp vướng vào vòng cám dỗ?

Mẹ tôi đã khóc rất nhiều khi tôi đi thi HHTGNV. Tôi thuyết phục mẹ, cứ tin tôi một lần. Không chỉ sau cuộc thi HHTGNV tôi có nhiều người thích mà từ nhỏ tôi đã có nhiều anh chàng theo đuổi. Hình như tôi chậm về đường tình cảm. Tôi cũng không quan tâm nhiều đến chuyện tình yêu. Có thể nói tôi ít có kinh nghiệm tình trường, mới chỉ có say nắng một chút vào năm học cấp ba thôi. Đến nay vẫn chưa có ai. Tình yêu lớn nhất của tôi hiện tại là học ngoại ngữ, ăn uống. Tôi thích ăn các món ăn lạ, ngon.

Hiện tại, tôi chỉ suy nghĩ làm sao để trở thành một người thành đạt. Tôi luôn hình dung, nếu mình trở thành một doanh nhân xinh đẹp, thành đạt, có địa vị xã hội mình sẽ nhưu thế nào. Trở thành hoa hậu, ba mẹ tôi rất vui và tự hào nhưng sự lo lắng cũng tăng thêm. Tôi 20 tuổi nhưng với ba mẹ con cái lúc nào cũng nhỏ cả. Tôi ít được đi xa, chưa đi nước ngoài bao giờ vì ba mẹ vẫn chưa tin tưởng, yên tâm cho tôi đi mà không có ba mẹ đi cùng. Khi thi HHTĐ, ba mẹ dồn mọi thứ chăm lo cho tôi để mong sao con gái đạt kết quả cao nhất.

Sau những ngày thi, ba mẹ đã yên tâm về tôi. Bây giờ điều ba mẹ mong muốn và bản thân tôi đang cố gắng sắp xếp để quay lại với trường học. Dẫu sao tôi vẫn cần một công việc ổn định, có thể nuôi sống bản thân và gia đình.

Người đẹp và có danh hiệu như chị thì chuyện đó có gì khó, phải không?

Gia đình tôi không giàu có nhưng ba mẹ tôi đã cho tôi điều kiện môi trường tốt. Ba mẹ cũng dạy tôi từ nhỏ, phải luôn làm việc và hưởng thụ bằng chính sức lực, khả năng của mình. Khi lấy chồng phải làm sao để chồng, con tôn trọng mình. Ai cũng vậy, dù lấy chồng, lấy vợ thì cũng cần tự lập, như thế mới nhận được sự tôn trọng từ đối phương và những người xung quanh. Không ai muốn vợ mình như một bình hoa di động, chỉ bày ở tủ kính.

Nhưng nhung lụa, giàu sang với điều kiện lý tưởng, thì thật khó từ chối?

Rất may, từ nhỏ tôi đã có tính con trai. Để trở thành hoa hậu, tôi phải kiềm chế bản thân nhiều. Từ nhỏ tôi đã là cô gái có một chút cá tính, mạnh mẽ vì vậy tôi luôn tự tin, tự hào về bản thân mình. Tôi không muốn sống dựa vào ai đó. Dựa dẫm sẽ làm mất hết niềm tự hào và kiêu hãnh về bản thân. Tôi cố gắng làm sao để tạo cho mình một tiếng nói, một chỗ đứng, vị trí xã hội riêng.

Tôi cũng chưa nhận được lời đề nghị nào của bất kỳ đại gia nào mà chỉ có sự giúp đỡ của những người trong e kip của mình. Có lẽ chưa có sức hút với đại gia (cười).

Vậy mà tôi nghe nói Diễm Hương thường xuyên đi với một đại gia?

Tới thời điểm này những người mà tôi đi chung là những người trong ekip của tôi gồm nhiếp ảnh Nguyễn Long, trang điểm Minh Lộc, chị Quỳnh Paris, stylist Vô Thường…, ngoài ra chẳng có ai khác.

Còn có thông tin, chị được đại gia đó mua giải hoa hậu?

Những ngày gần đêm chung kết áp lực với các thí sinh rất nặng nề bởi vì có nhiều lời nói ra nói vào, các thư nặc danh gửi đến ban tổ chức. Tôi đã nghe được thông tin này trước đêm tôi ra sân khấu trình diễn top 15. Đây là cuộc thi ở Việt Nam nhưng mang tính quốc tế, BGK rất công tâm. Trước khi chọn ra top 5 thì ban tổ chức đã điều tra lý lịch rất rõ ràng. Với một sinh viên, gia đình như tôi thì không thể mua.

Mặt khác, tôi chỉ là một gương mặt mới, chưa ai biết tới thì không thể nói quen được đại gia. Tôi đến với cuộc thi rất tình cờ và tình cờ trở thành hoa hậu. Nếu tôi có mua giải thì trước đó tôi đã PR rầm rộ rồi, chứ không phải để phút cuối khiến mọi người bất ngờ như thế. Đơn vị tổ chức Vinpearl, là công ty khá hùng mạnh về tài chính thì không biết tôi phải bỏ bao nhiêu tiền ra cho đủ.

Tôi muốn được mọi người yêu quý mình
Từ một người bình thường trở thành hoa hậu, được mọi người quan tâm, săn đón. Cảm giác là người nổi tiếng có khiến chị choáng ngợp?

Sự nổi tiếng với tôi thật bất ngờ, mang đến cho tôi nhiều thứ, kể cả thị phi, đồn đại. Như chị thấy có rất nhiều lời đồn không hay về tôi. Bình thường ba mẹ cũng hay nói tôi từ lọ lem thành công chúa. Cùng với sự nổi tiếng, điều tôi được nhiều nhất là mỗi ngày được tình yêu mến của những người trước đó mình không quen biết, gửi cho tôi những động viên quý giá. Tôi muốn gửi tới họ những lời cám ơn sâu sắc. Sắp tới tôi sẽ cùng fan làm nhiều hoạt động từ thiện.

Ban đầu trở thành hoa hậu, có thể, có một chút choáng váng và bối rối giống như khi chưa đi quen thuyền sẽ bị say sóng nhưng khi đã quen rồi thì mình sẽ vững vàng và yêu thích. Tôi thích cảm giác được các bạn quan tâm, hỏi thăm vào mỗi sáng, yêu cái cảm giác được trả lời phỏng vấn, được chia sẻ tâm tư, tình cảm của mình trên báo.

Sự nổi tiếng còn giúp tôi mở cánh cửa thực hiện được những điều mà trước đây chỉ là mơ ước. Từ nhỏ, tôi đã ước mơ được góp một chút sức nhỏ bé vào việc kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường, trái đất. Bây giờ, tôi đang trong quá trình hoàn thành ước mơ của mình.

Vậy sao, tôi tưởng ở lứa tuổi nhỏ, trẻ con thường chỉ biết ăn ngon, mặc đẹp và vui chơi?

Những ước mơ đốivới một cô gái 20 tuổi như tôi bây giờ vẫn là lớn. Từ nhỏ tôi đã rất yêu động vật, khi xem chương trình cuộc sống quanh ta, thấy gấu, thấy voi bị hại thì rất xúc động. Tôi sợ cảnh rừng bị đốt phá và thiên tai bị hoành hoành. Đến giờ tôi có tiếng nói, kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường thì đó là việc vô cùng quan trọng với tôi. Có sự nổi tiếng giúp tôi làm được nhiều điều hơn cho môi trường, động vật.

Nhưng song song với sự nổi tiếng là những lời đồn ác ý, những lời chỉ trích gay gắt?

Tôi là người thẳng thắn, thích trả lời thẳng thắn hơn là cách trả lời an toàn. Có lẽ cũng vì cách trả lời đó, tôi phải đón nhận nhiều chỉ trích gay gắt nhưng tôi tin nếu mọi người hiểu được tôi, thì sẽ hết định kiến. Tôi đón nhận những thị phi ban đầu với chút bồng bột, hiếu thắng của tuổi trẻ. Tôi đã rất bực mình, không hiểu tại sao lại bị như thế? Từ giây phút đăng quang tôi đã muốn được mọi người yêu quý, quan tâm chứ không phải “nhận” những điều đó.

Tôi chán nản, đôi lúc bị tuyệt vọng. Đối với gia đình tôi, những lời chỉ trích cũng hết sức nặng nề. Nhưng sau khi quen với chiếc vương miện, trọng trách mình đang mang thì tôi chấp nhận mọi điều, cuộc sống luôn đồng hành cái tốt và cái xấu, niềm vui và nỗi buồn. Sự nổi tiếng có hai mặt, mặt tốt giúp tôi có tiếng nói bảo vệ môi trường, trái đất và cũng có không ít thị phi. Cuộc sống của tôi sẽ được mọi người quan tâm hơn.


Bây giờ tôi không được chán nản, tôi cảm thấy mình học được nhiều hơn không chỉ là những lời khuyên mà c òn cả những phán xét, những lơi cay độc nhất. mục đích bây giờ tôi đặt ra là làm cho mọi người yêu quý mình hơn. Tôi cố gắng hoàn thành sứ mệnh của mình và khiến mọi người yêu mến mình hơn, đặc biệt là những người từng phán xét tôi.

Và chị quyết tâm sẽ khiến mọi người yêu mến mình hơn. Bằng cách nào thế?

Tôi sẽ cố gắng thể hiện mình để mọi người hiểu rõ mình hơn qua những công việc, dự án tôi đang ấp ủ để mọi người thấy rõ hơn một Diễm Hương rất muốn mọi người yêu quý, rất gần gũi với mọi người. Tôi muốn mọi người yêu quý mình không phải chì là hoa hậu mà qua những hoạt động của mình.

Vậy mà, gần đây Diễm Hương lại có nhiều câu trả lời gây sốc. Cụ thể là bài báo Diễm Hương phản pháo antifan?

Những phát ngôn trên facebook để nói lên những điều tôi giấu trong lòng. Chị có biết, khi đi thì nhiều khi tôi phải nuốt nước mắt trong lòng để sáng mai có nụ cười tươi nhất. Trước khi ra sân khấu đêm chung kết Miss Earth 1 giờ thôi, tôi phải nhờ đến sự trợ giúp của bác sỹ để xịt tê hết cái chân đau của tôi. Hôm đó chân tôi rất đau, không thể nở nụ cười như mọi khi. Tôi đã nghĩ đến chuyện không thi nữa nhưng tôi đã đại diện cho đất nước nên phải cố gắng bước chân ra sân khấu bằng hai bàn chân đã xịt tê hết.

Trước đó, tôi cũng cố gắng hoàn thành tốt vai trò của một chủ nhà. Vậy mà không hiểu sao có những bài báo nói tôi không thân thiện. Những thí sinh, báo chí nước ngoài lại dành cho tôi những lời khen, ngay cả ban giám khảo cũng dành cho tôi những lời khen tốt. Tôi cũng được dự đoán là một trong những ứng cử của chiếc vương miện.

Trên trang Globalbeauties đã nói: “Một sự trả giá quá đắt cho Miss Vietnam. Nếu cô ấy không phải chủ nhà thì cô ấy có thể tiến xa hơn”. Tại sao mọi người không thông cảm, nhìn vào những gì tôi làm được? Vì thế tôi trải lòng trên facebook của mình .Tôi viết chỉ để muốn mọi người hãy suy nghĩ, tại sao người Việt Nam mình không đoàn kết, bảo vệ người Việt Nam mà để người nước ngoài lên tiếng vậy?
Còn bài báo “Tôi giúp Việt Nam thăng 2 hạng” cũng gây những phản ứng không tốt từ dư luận?

Nói đến bài báo này tôi muốn gửi lời xin lỗi đến độc giả. Đó là những lời tôi không bao giờ muốn thốt ra. Đó là sự bất cẩn của tôi. Tôi có một người anh giúp tôi trả lời các câu hỏi của báo chí khi tôi bận. Ngày hôm đó vì quá mệt, vì tin tưởng nên khi gửi lại báo tôi đã không duyệt lại. Anh ấy đã trả lời ngắn gọn và nghĩ rằng tôi sẽ đọc và chỉnh sửa lại cho đúng với ý mình hơn.
Ý tôi chỉ muốn nói mình góp phần nhỏ bé giúp Việt Nam tăng 2 hạng. Đó là điều tôi tự hào và mong mọi người ủng hộ tôi. Bản thân tôi khi đọc bài báo đó tôi cũng ghét tôi. Thực sự, tôi không muốn nói những điều đó đến với những người đã yêu mến, tin tưởng mình.

Việc Diễm Hương không đến chúc mừng hoa hậu Ấn Độ trong đêm chung kết HHTĐ cũng khiến mọi người chê trách?

Mới đây, gặp lại 3 hoa hậu ở Vinpearl, điều đầu tiên khi bước xuống xe là hoa hậu Ấn Độ ôm tôi. Chúng tôi đã là bạn của nhau, đã từng chia sẻ với nhau suốt một thời gian thì không có lẽ nào lại không chúc mừng nhau. Những cô gái độ tuổi đôi mươi cùng sống với nhau, cùng trải qua khó khăn một tháng, không ai có thể hiểu được tình cảm chúng tôi dành cho nhau như thế nào.

Tôi là một người lịch sự, không thể nào vì là chủ nhà mà hất cô này, hất cô kia ra, giẫm lên đầm của cô khác để tiếp cận hoa hậu. Tại sao chúng ta không tỏ ra từ tốn, không để họ chúc mừng xong rồi mình đến sau hoặc là vào hậu trường chúc mừng? Chúng ta đứng trước ống kính ôm hôn hoa hậu để chụp hình sao? Bản thân tôi rất yêu quý hoa hậu Ấn Độ nhưng tại sao mình không chúc mừng những hoa hậu khác? Kể cả những người không trở thành hoa hậu, họ đã ở đất nước ta một tháng, một phần quảng bá đất nước chúng ta đến với nước họ, tại sao chúng ta không chúc mừng họ? Tôi thấy những suy nghĩ đó không tốt với giới trẻ Việt Nam.

Tôi đã làm việc đó bằng tấm lòng chứ không phải chỉ để thể hiện trước báo giới. Đó là sự giả tạo. Tôi nghĩ, việc tôi làm không sai và những nhận định như thế không công bằng với tôi. Nếu tôi ôm hôn hoa hậu thì có được khen là quá thân thiện không? Tại sao người viết không gọi điện chất vấn, để nghe tôi giải thích trước khi đăng bài? Đó là điều thiệt thòi của tôi. Tôi không có tiếng nói, không có sự giãi bày.

Tuy nhiên, sau nhiều bài báo đó tôi nhận được nhiều sự động viên, chia sẻ của nhiều người khiến tôi vui hơn. Nghe những lời chê trách tôi đã phải khóc rất nhiều, mẹ tôi cũng khóc. Ba mẹ bảo tôi, nếu áp lực quá thì phải cho tôi đi du học.

Tuy nhiên, danh hiệu vẫn đem đến cho chị được nhiều cái hơn cái mất?

Không kể tiền bạc, đúng là danh hiệu đem lại cho tôi nhiều thứ. Số tiền tôi đạt được tôi giành hết cho từ thiện. Những kinh nghiệm cho tôi còn quý giá hơn tiền. Chính điều đó sẽ đem lại tiền tài vật chất cho tôi trong tương lai.

Tấm bằng không quyết định tất cả

Sắp tới, Diễm Hương có nhiều hoạt động từ thiện, bảo vệ môi trường để hoàn thành trách nhiệm của hoa hậu… Lịch làm việc dày đặc sẽ ảnh hưởng đến việc học của chị đấy?

Tôi nghĩ, sau cuộc thi HHTĐ tôi tạm thời hoàn thành sứ mệnh đi thi của mình. Tôi sẽ thu xếp mọi việc tốt nhất để qua năm nay quay lại trường học, cố gắng vừa học tập vừa thực hiện được dự án của mình. Tôi may mắn nhận được nhiều sự giúp đỡ của các anh chị trong nghề, gia đình. Chắc chắn là các hoạt động xã hội, môi trường sẽ ảnh hưởng đến việc học. Hai công việc đó nặng nề nhưng tôi tin tôi sẽ hoàn thành.

Trước kia, cô sinh viên Diễm Hương đi học kết quả như thế nào cũng được nhưng giờ là hoa hậu thì áp lực nhiều hơn?

Để có được kết quả cao trong học tập là một điều mong muốn, đáng tự hào của bất cứ ai. Tuy nhiên, tấm bằng không phải quyết định tất cả. Tỷ phú Bill Gates từng bỏ ngang đại học nhưng vẫn thành công. Khi ta đã cố gắng hết sức mình thì dù kết quả như thế nào cũng không ai chê trách.

Mỗi người đều có một ngưỡng cửa, giới hạn. Mình học là học cho bản thân mình, những việc mình làm cho xã hội. Lý thuyết giỏi là tốt nhưng thực hành và những việc mình làm được mới là điều quan trọng. Tôi tin nhiều doanh nhân, nhiều bạn sinh viên vẫn thành công mà không có tấm bằng loại giỏi. Tại sao mình không học cho bản thân mình mà chỉ vì bệnh thành tích. Mình nên làm mọi người tôn trọng mình bằng công việc của mình hơn là tấm bằng của mình.

Nhưng kết quả học tập cũng chứng minh thực lực của mình?


Bằng loại khá, giỏi thì đều là mong ước của bất cứ ai, của bất cứ bậc phụ huynh nào.Tôi cũng muốn làm ba mẹ vui bằng kết quả học tập, bằng những việc mình làm. Để báo hiếu cha mẹ, có nhiều cách, không phải chỉ là làm được nhiều tiền bạc.

Câu hỏi cuối, Diễm Hương đã có ý định tham gia môn nghệ thuật nào chưa?

Đến nay niềm đam mê nghệ thuật lớn nhất của tôi là chụp ảnh, chụp được những bộ hình sáng tạo, đẹp. Những môn nghệ thuật khác chắc vẫn chưa có duyên với tôi. Tôi nhận được nhiều lời mời đóng phim nhưng chưa dám nhận lời. Khi chưa chắc chắn làm tốt được điều gì thì tôi không dám làm đại bởi nó không chỉ ảnh hưởng đến dang tiếng của mình mà còn ảnh hưởng đến người khác. Cũng có nhiều lời mời diễn catwalk nhưng tôi cũng chưa nhận vì chưa thích. Tôi hi vọng, sắp tới tình yêu nghệ thuật nào đó sẽ nảy nở sớm trong mình.

Cảm ơn Diễm Hương và xin chúc chị một năm mới thật hạnh phúc!

Công chức dứt áo, quan chức lẫn lộn buồn vui

Công chức dứt áo, quan chức lẫn lộn buồn vui

- Nói rất thật là tôi có cảm giác buồn vui lẫn lộn, nhưng không ngạc nhiên - Vụ trưởng Vụ Cải cách hành chính, Bộ Nội vụ Đinh Duy Hòa chia sẻ chuyện "chảy máu" chất xám khu vực công.

Ra dễ, vào khó

- Đọc những lời tạm gọi là tâm huyết của một tiến sĩ, trưởng phòng của Ngân hàng Nhà nước trong bài "Vì sao tôi dứt áo ra đi?", ông có cảm giác thế nào?

Ông Đinh Duy Hòa: Bao giờ khu vực công có môi trường làm việc giống khu vực tư? Ảnh: TC
Nói rất thật là tôi có cảm giác buồn vui lẫn lộn, nhưng không ngạc nhiên.

Buồn vì lại có một người có năng lực, trình độ rời cơ quan nhà nước. Vui vì có người nói lên sự thật, gióng lên tiếng chuông cảnh báo đối với xã hội, nhất là với các cơ quan hoạch định chính sách, chế độ về công chức, công vụ.

Không ngạc nhiên vì đây không phải là vấn đề mới trong nền công vụ các nước trên thế giới và giờ đây đến lượt Việt Nam phải đương đầu.

- Đúng là vấn đề không hề mới. Ngày càng nhiều công chức giỏi, đã gắn bó với khu vực nhà nước lâu năm, không còn cảm thấy môi trường này tiếp tục cho họ động lực để làm việc nữa và dần dần ra đi. Khu vực nhà nước có giữ họ lại không?

Với những người đã quyết tâm ra khỏi bộ máy, không nên quyết tâm giữ họ lại bằng mọi giá, cũng nên tạo điều kiện cho họ ra đi.

- Vậy với những công chức chỉ muốn ra làm ở khu vực tư nhân để trau dồi, trải nghiệm và thu nhận kiến thức thực tế, để rồi quay về cống hiến cho khu vực công, dường như đa phần họ không được chào đón và được tạo điều kiện để quay lại nữa?

Nhận định này cơ bản là đúng, dù những người như vậy không chiếm số đông trong đội ngũ công chức. Thực tế 10 năm qua, thị trường lao động đã mở hơn nhiều, công chức có năng lực trình độ "ra" ngoài làm không còn quá khó khăn. Nhưng chiều ngược lại là "vào", khi họ đã ra đi và muốn quay lại, hay những người vốn ở khu vực tư nhân muốn vào khu vực nhà nước, đều chưa được các quy định và cơ chế khuyến khích.

Cách đây mấy chục năm, việc chuyển đổi công - tư của công chức không dễ dàng vì vướng về bảo hiểm, nhưng hiện nay, với những quy định với về chế độ bảo hiểm liên thông, chỗ vướng này đã được thông. Điều còn vướng lại là câu chuyện ràng buộc tuổi tác vào khu vực công, quy định hiện nay còn chưa linh hoạt và tạo điều kiện, đấy là chỗ quy định cần sửa.

Dưới quyền thủ trưởng kém

- Thưa ông, vị tiến sĩ dứt áo ra đi nói đến chuyện lương, nhưng cũng nghĩ rất nhiều đến cơ hội cống hiến, đến môi trường làm việc và coi đây mới là nguyên nhân chính làm nản lòng công chức. Giải pháp cơ bản, theo ông, là gì? Có nằm trong tầm tay công cuộc CCHC 10 năm tới hay không?

Nếu quan niệm ra khỏi khu vực công, mà lại là những người có năng lực, trình độ là chuyện bình thường, ra thì lại có người khác vào (và thực sự số người muốn vào nhìn chung còn rất lớn) thì chẳng cần giải pháp gì. Tôi thì không nghĩ như vậy.

Các cơ quan hành chính nhà nước, nhất là cơ quan hoạch định thể chế, chính sách, pháp luật rất cần người có năng lực, trình độ thực sự để đáp ứng được yêu cầu phát triển của đất nước. Không phải vô cớ mà có câu “Hiền tài là nguyên khí quốc gia”. Đầu vào công vụ của chúng ta mươi năm qua đã ngày càng kém, sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, giỏi lựa chọn ưu tiên vào khu vực kinh tế tư nhân, vào các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài. Nay lại thêm người giỏi “dứt áo ra đi” thì làm sao có được chất lượng tốt của bộ máy.

- Vậy gốc rễ của vấn đề theo ông là gì?

Một là, lương của công chức không đủ sống. Hai là, nhiều người có năng lực không được trọng dụng, không được bố trí, sử dụng vào các vị trí lãnh đạo, quản lý tương ứng. Ba là, thủ trưởng trực tiếp của công chức trình độ, năng lực kém. Người tài giỏi, có lòng tự trọng mà dưới quyền của những thủ trưởng như vậy rất khó làm việc, tất nhiên là ra đi. Bốn là, môi trường làm việc bình bình, đánh giá công chức không thực chất, cơ bản ai cũng như ai đều hoàn thành nhiệm vụ. Làm việc trong hoàn cảnh như vậy rất khó giữ chân những người có chí tiến thủ, hăng hái làm việc.

Hiện tượng ra đi nhìn thấy rõ, có số liệu, nhưng chúng ta cũng chưa điều tra xem hiện tượng người giỏi cố ở lại trong bộ máy nhưng vì những lý do vừa nêu cũng không thật làm hết sức mình chiếm bao nhiêu trong nền công vụ.

Thân quen, cánh hẩu, đồng hương

- Ông có thể kiến nghị giải pháp cho từng nguyên nhân?

Trước hết, lương của công chức phải đủ sống, phải để không chỉ nuôi sống công chức mà còn cả gia đình họ nữa. Không cải cách thực sự tiền lương công chức thì không thể trông đợi chất lượng công vụ được nâng cao, không thể hy vọng hiện tượng rời bỏ khu vực công là cá biệt.

Hai là, thể chế công chức phải tiếp tục được đổi mới và thực hiện nghiêm túc. Qua mấy chục năm cải cách, thể chế công chức nước ta đã từng bước được cải cách.

Thể chế công chức hiện tại của các nước có thi tuyển công chức, nước ta cũng có; có thi nâng ngạch - ta cũng có; chuyển đổi vị trí công tác - ta cũng có; luân chuyển - có; đánh giá, bổ nhiệm, đề bạt - chúng ta cũng có. Tóm lại, về hình thức, trên văn bản chúng ta có tương đối giống như các nước. Nhưng điều đáng buồn là khâu thực hiện.

Thể chế thì hiện đại, tiên tiến nhưng cơ chế thực thi lại có vấn đề, lại mang màu sắc thể chế quan lại phong kiến. Các mối quan hệ như thân quen, cánh hẩu, đồng hương, con ông cháu cha, chạy chức, chạy quyền, chạy bằng cấp, chạy tuổi mà báo chí có nói đến chi phối việc thực thi thể chế, làm biến tướng và kết cục chung là chúng ta có một bộ máy với những con người chất lượng như vậy.

Thứ ba, bao giờ thì khu vực công có môi trường làm việc giống như khu vực tư, bao giờ thì từng công chức nỗ lực hết mình để xứng đáng với đồng lương đã được cải cách? Nói đến vấn đề này là nói đến người thừa, người thiếu trong bộ máy. Số lượng những công chức làm ăn "ngon lành" không nhiều. Vậy xử lý những người còn lại ra sao?

Kể từ năm 1986 trở lại đây, chúng ta đã có vài đợt giảm biên chế hành chính nhưng đều không đạt yêu cầu, lãng phí tiền của. Khâu thực hiện bị biến tướng, làm mất đi ý nghĩa của chính sách giảm biên, người đáng giảm không giảm được. Như vậy, trọng trách là ở người đứng đầu cơ quan hành chính, là ở việc tổ chức thực hiện. Và nếu như vậy thì rất cần có các chế tài ràng buộc trách nhiệm người đứng đầu, ràng buộc trách nhiệm từ khâu tuyển dụng, sử dụng, bố trí, cho đến các vấn đề giảm biên chế.

- Bộ Nội vụ, cơ quan chủ trì việc cải cách hành chính, có gây sức ép khiến lãnh đạo các cơ quan, đơn vị phải làm tốt hơn việc cải thiện bộ máy không?

Chúng ta đã luật và quy định rồi, công chức, viên chức 2 năm liền không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị buộc thôi việc. Nhưng cứ thử điều tra cả nước xem ở các cơ quan hành chính và đơn vị sự nghiệp, có bao nhiêu người 2 năm liền không hoàn thành nhiệm vụ vẫn yên vị?

Rõ ràng luật và quy định rất tạo điều kiện cho thủ trưởng các cơ quan, đơn vị, nhưng chẳng ai làm cả. Điều này Bộ Nội vụ làm sao mà quyết được, trách nhiệm là ở những người đứng đầu chứ.

Trong tình hình nước ta, thỉnh thoảng lại có bầu cử, bổ nhiệm, tái bổ nhiệm, quy hoạch cán bộ…, các thủ trưởng vẫn có tâm lý chung là cố gắng giữ ổn định về mặt hình thức trong cơ quan, tránh kiện cáo, đơn từ, động chạm…

Thủy Chung - Hiền Anh

Công chức dứt áo, quan chức lẫn lộn buồn vui

Công chức dứt áo, quan chức lẫn lộn buồn vui

- Nói rất thật là tôi có cảm giác buồn vui lẫn lộn, nhưng không ngạc nhiên - Vụ trưởng Vụ Cải cách hành chính, Bộ Nội vụ Đinh Duy Hòa chia sẻ chuyện "chảy máu" chất xám khu vực công.

Ra dễ, vào khó

- Đọc những lời tạm gọi là tâm huyết của một tiến sĩ, trưởng phòng của Ngân hàng Nhà nước trong bài "Vì sao tôi dứt áo ra đi?", ông có cảm giác thế nào?

Ông Đinh Duy Hòa: Bao giờ khu vực công có môi trường làm việc giống khu vực tư? Ảnh: TC
Nói rất thật là tôi có cảm giác buồn vui lẫn lộn, nhưng không ngạc nhiên.

Buồn vì lại có một người có năng lực, trình độ rời cơ quan nhà nước. Vui vì có người nói lên sự thật, gióng lên tiếng chuông cảnh báo đối với xã hội, nhất là với các cơ quan hoạch định chính sách, chế độ về công chức, công vụ.

Không ngạc nhiên vì đây không phải là vấn đề mới trong nền công vụ các nước trên thế giới và giờ đây đến lượt Việt Nam phải đương đầu.

- Đúng là vấn đề không hề mới. Ngày càng nhiều công chức giỏi, đã gắn bó với khu vực nhà nước lâu năm, không còn cảm thấy môi trường này tiếp tục cho họ động lực để làm việc nữa và dần dần ra đi. Khu vực nhà nước có giữ họ lại không?

Với những người đã quyết tâm ra khỏi bộ máy, không nên quyết tâm giữ họ lại bằng mọi giá, cũng nên tạo điều kiện cho họ ra đi.

- Vậy với những công chức chỉ muốn ra làm ở khu vực tư nhân để trau dồi, trải nghiệm và thu nhận kiến thức thực tế, để rồi quay về cống hiến cho khu vực công, dường như đa phần họ không được chào đón và được tạo điều kiện để quay lại nữa?

Nhận định này cơ bản là đúng, dù những người như vậy không chiếm số đông trong đội ngũ công chức. Thực tế 10 năm qua, thị trường lao động đã mở hơn nhiều, công chức có năng lực trình độ "ra" ngoài làm không còn quá khó khăn. Nhưng chiều ngược lại là "vào", khi họ đã ra đi và muốn quay lại, hay những người vốn ở khu vực tư nhân muốn vào khu vực nhà nước, đều chưa được các quy định và cơ chế khuyến khích.

Cách đây mấy chục năm, việc chuyển đổi công - tư của công chức không dễ dàng vì vướng về bảo hiểm, nhưng hiện nay, với những quy định với về chế độ bảo hiểm liên thông, chỗ vướng này đã được thông. Điều còn vướng lại là câu chuyện ràng buộc tuổi tác vào khu vực công, quy định hiện nay còn chưa linh hoạt và tạo điều kiện, đấy là chỗ quy định cần sửa.

Dưới quyền thủ trưởng kém

- Thưa ông, vị tiến sĩ dứt áo ra đi nói đến chuyện lương, nhưng cũng nghĩ rất nhiều đến cơ hội cống hiến, đến môi trường làm việc và coi đây mới là nguyên nhân chính làm nản lòng công chức. Giải pháp cơ bản, theo ông, là gì? Có nằm trong tầm tay công cuộc CCHC 10 năm tới hay không?

Nếu quan niệm ra khỏi khu vực công, mà lại là những người có năng lực, trình độ là chuyện bình thường, ra thì lại có người khác vào (và thực sự số người muốn vào nhìn chung còn rất lớn) thì chẳng cần giải pháp gì. Tôi thì không nghĩ như vậy.

Các cơ quan hành chính nhà nước, nhất là cơ quan hoạch định thể chế, chính sách, pháp luật rất cần người có năng lực, trình độ thực sự để đáp ứng được yêu cầu phát triển của đất nước. Không phải vô cớ mà có câu “Hiền tài là nguyên khí quốc gia”. Đầu vào công vụ của chúng ta mươi năm qua đã ngày càng kém, sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, giỏi lựa chọn ưu tiên vào khu vực kinh tế tư nhân, vào các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài. Nay lại thêm người giỏi “dứt áo ra đi” thì làm sao có được chất lượng tốt của bộ máy.

- Vậy gốc rễ của vấn đề theo ông là gì?

Một là, lương của công chức không đủ sống. Hai là, nhiều người có năng lực không được trọng dụng, không được bố trí, sử dụng vào các vị trí lãnh đạo, quản lý tương ứng. Ba là, thủ trưởng trực tiếp của công chức trình độ, năng lực kém. Người tài giỏi, có lòng tự trọng mà dưới quyền của những thủ trưởng như vậy rất khó làm việc, tất nhiên là ra đi. Bốn là, môi trường làm việc bình bình, đánh giá công chức không thực chất, cơ bản ai cũng như ai đều hoàn thành nhiệm vụ. Làm việc trong hoàn cảnh như vậy rất khó giữ chân những người có chí tiến thủ, hăng hái làm việc.

Hiện tượng ra đi nhìn thấy rõ, có số liệu, nhưng chúng ta cũng chưa điều tra xem hiện tượng người giỏi cố ở lại trong bộ máy nhưng vì những lý do vừa nêu cũng không thật làm hết sức mình chiếm bao nhiêu trong nền công vụ.

Thân quen, cánh hẩu, đồng hương

- Ông có thể kiến nghị giải pháp cho từng nguyên nhân?

Trước hết, lương của công chức phải đủ sống, phải để không chỉ nuôi sống công chức mà còn cả gia đình họ nữa. Không cải cách thực sự tiền lương công chức thì không thể trông đợi chất lượng công vụ được nâng cao, không thể hy vọng hiện tượng rời bỏ khu vực công là cá biệt.

Hai là, thể chế công chức phải tiếp tục được đổi mới và thực hiện nghiêm túc. Qua mấy chục năm cải cách, thể chế công chức nước ta đã từng bước được cải cách.

Thể chế công chức hiện tại của các nước có thi tuyển công chức, nước ta cũng có; có thi nâng ngạch - ta cũng có; chuyển đổi vị trí công tác - ta cũng có; luân chuyển - có; đánh giá, bổ nhiệm, đề bạt - chúng ta cũng có. Tóm lại, về hình thức, trên văn bản chúng ta có tương đối giống như các nước. Nhưng điều đáng buồn là khâu thực hiện.

Thể chế thì hiện đại, tiên tiến nhưng cơ chế thực thi lại có vấn đề, lại mang màu sắc thể chế quan lại phong kiến. Các mối quan hệ như thân quen, cánh hẩu, đồng hương, con ông cháu cha, chạy chức, chạy quyền, chạy bằng cấp, chạy tuổi mà báo chí có nói đến chi phối việc thực thi thể chế, làm biến tướng và kết cục chung là chúng ta có một bộ máy với những con người chất lượng như vậy.

Thứ ba, bao giờ thì khu vực công có môi trường làm việc giống như khu vực tư, bao giờ thì từng công chức nỗ lực hết mình để xứng đáng với đồng lương đã được cải cách? Nói đến vấn đề này là nói đến người thừa, người thiếu trong bộ máy. Số lượng những công chức làm ăn "ngon lành" không nhiều. Vậy xử lý những người còn lại ra sao?

Kể từ năm 1986 trở lại đây, chúng ta đã có vài đợt giảm biên chế hành chính nhưng đều không đạt yêu cầu, lãng phí tiền của. Khâu thực hiện bị biến tướng, làm mất đi ý nghĩa của chính sách giảm biên, người đáng giảm không giảm được. Như vậy, trọng trách là ở người đứng đầu cơ quan hành chính, là ở việc tổ chức thực hiện. Và nếu như vậy thì rất cần có các chế tài ràng buộc trách nhiệm người đứng đầu, ràng buộc trách nhiệm từ khâu tuyển dụng, sử dụng, bố trí, cho đến các vấn đề giảm biên chế.

- Bộ Nội vụ, cơ quan chủ trì việc cải cách hành chính, có gây sức ép khiến lãnh đạo các cơ quan, đơn vị phải làm tốt hơn việc cải thiện bộ máy không?

Chúng ta đã luật và quy định rồi, công chức, viên chức 2 năm liền không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị buộc thôi việc. Nhưng cứ thử điều tra cả nước xem ở các cơ quan hành chính và đơn vị sự nghiệp, có bao nhiêu người 2 năm liền không hoàn thành nhiệm vụ vẫn yên vị?

Rõ ràng luật và quy định rất tạo điều kiện cho thủ trưởng các cơ quan, đơn vị, nhưng chẳng ai làm cả. Điều này Bộ Nội vụ làm sao mà quyết được, trách nhiệm là ở những người đứng đầu chứ.

Trong tình hình nước ta, thỉnh thoảng lại có bầu cử, bổ nhiệm, tái bổ nhiệm, quy hoạch cán bộ…, các thủ trưởng vẫn có tâm lý chung là cố gắng giữ ổn định về mặt hình thức trong cơ quan, tránh kiện cáo, đơn từ, động chạm…

Thủy Chung - Hiền Anh

Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Tân Miss Earth Nicole Faria - Không có con đường tắt để đi đến thành công

Tân Miss Earth Nicole Faria - Không có con đường tắt để đi đến thành công
11/12/2010 07:05 PM
Nicole Faria hiện là một người mẫu nổi tiếng của quê hương cô. Cô gái đến từ Ấn Độ này đã mang vinh quang về cho quê hương mình khi tên cô được xướng ở vị trí cao nhất trong đêm chung kết cuộc thi Miss Earth 2010 vào tối 4/12 tại Vinpearl Land, Nha Trang. > Tân Hoa hậu Trái đất: "Gia đình là điểm tựa thành công" / Ấn Độ đăng quang Hoa hậu Trái Đất

Nicole đã có một đêm đáng nhớ khi tên mình được xướng ở vị trí cao nhất Miss Earth 2010.

Sở hữu một vẻ đẹp khỏe khoắn cùng đôi mắt quyến rũ, trước đêm chung kết Nicole Faria đã nhận được sự đánh giá cao từ các trang web chuyên bình luận về sắc đẹp. Và kết quả, sự lên ngôi của cô gái vừa tròn 20 tuổi này nhận được nhiều sự tán đồng từ khán giả khắp thế giới và nhất là tại quê hương cô. Ít ai biết được rằng, Nicole Faria đam mê nghề người mẫu khi cô mới 13 tuổi, cô chia sẻ: “Lúc đó tôi chỉ biết chú tâm học tập, tập trung vào việc ăn uống lành mạnh và tìm kiếm cho mình những cơ hội để thể hiện, rèn luyện khả năng người mẫu”.

Niềm vui sướng tuột cùng của Nicole.

Tuy mới 20 tuổi, nhưng Nicole Faria lại có cái nhìn rất đầy đủ về cuộc sống. “Tôi học được rằng, cuộc sống là một quá trình học hỏi không ngừng và liên tục. Chúng ta không thể nhận ra lý do tại sao một số việc ta nên làm và tại sao một số lại không. Cuộc sống là một trò chơi vũ trụ và tôi đặt vị trí mình là một trong những cầu thủ ngôi sao của nó. Tuy nhiên, khi tôi được yêu cầu phải ngồi trên khán đài không tham gia trận đấu, tôi cũng sẽ tận hưởng vị trí của một khán giả và nhiệt tình cổ vũ cho các cầu thủ trên sân. Quan trọng là bạn phải biết thích nghi với những gì đang diễn ra”.

Cô đã mang vinh quang về cho đất nước Ấn Độ.

Thành công và thất bại với cô chỉ là kết quả của những nỗ lực và mục tiêu của bản thân mỗi người tại một thời điểm. Cả hai đều là tạm thời. Chúng ta nên tập trung vào cuộc hành trình chứ không phải điểm đến. Không có thất bại. Cuộc sống là kinh nghiệm của quá trình học tập lâu dài. Tất cả mọi thứ là một phần của một kế hoạch lớn (cuộc đời) và chúng ta đang ở đây để làm tốt nhất những công việc tại thời điểm mà ta đang sống. Cô cũng luôn tin rằng không có đường tắt để đi đến thành công.

Gia đình của Nicole đã có mặt tại Việt Nam để cổ vũ cho con gái.

Với tình yêu và cuộc sống, Nicole Faria quan niệm rằng: “Tôi muốn có những thứ theo cách mà nó tự nhiên đi vào cuộc sống. Điều quan trọng là bạn phải trung thực, xem cuộc đời là một cuộc hành trình, và bạn không bao giờ biết những gì chưa diễn ra trong cuộc sống của bạn. Vì vậy, tôi thích sống cuộc sống của tôi thật tốt cho thời điểm này. Cho đến nay tình yêu là mối quan tâm lớn của tôi. Tôi yêu rất nhiều người xung quanh tôi, đặc biệt là các trẻ em (cười), nhưng chưa thực sự tìm thấy ai đó, một người có thể được gọi là đặc biệt”.

Nicole trong phần trình diễn trang phục áo tắm.

Ngoài công việc người mẫu, Nicole còn chia sẻ niềm đam mê khác của mình là dancing và phòng tập thể dục. “Tôi thích khiêu vũ vì tôi nhận ra nó làm mình yêu đời và khỏe mạnh hơn. Bất cứ nơi đâu có trống và những giai điệu lôi cuốn là làm cho chân tôi di chuyển. Tôi cũng là một diễn viên múa bụng. Dancing, tôi nghĩ, có thể là một hình thức tập thể dục tốt cho bất cứ ai”.


Theo Người nổi tiếng

Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010

Hoàng Điệp khoe vai nõn giữa rừng xanh

Hoàng Điệp khoe vai nõn giữa rừng xanh

(VietNamNet) - Làn da trắng nõn của Vũ Hoàng Điệp đã "đẩy" người đẹp bật lên giữa rừng cây xanh mướt, trong bộ ảnh được thực hiện ở ngoại thành Sài Gòn với nhiếp ảnh gia Lữ Đắc Long.

> Ngắm người đẹp thỏa sức vẫy vùng trên nước
> Hà Anh - Trang Nhung đọ vai so sắc

Với kinh nghiệm của một người mẫu hoạt động lâu năm trong nghề, chỉ vài động tác nghiêng người, vung tay, di chuyển, Hoàng Điệp đã tạo một loạt tư thế đẹp để nhiếp ảnh gia bấm máy. Giữa khoảnh rừng dừa nước xanh mơn mởn, nước da trắng ngần của người đẹp góp phần làm không gian thêm mát mắt.

Tuy chưa phải là người mẫu thuộc hàng vedette của làng thời trang, nhưng Vũ Hoàng Điệp là một tên tuổi hot trong giới giải trí. Cô từng giành giải người đẹp được yêu thích nhất qua mạng tại cuộc thi Hoa hậu Việt Nam 2008, Á hậu 1, gương mặt khả ái và hình thể đẹp nhất tại Hoa hậu biển Việt Nam 2007.

Người đẹp sinh năm 1985 gần đây gây sự chú ý qua việc sử dụng đến hơn 20 vệ sĩ để theo sát bảo vệ khi cô tham gia các sự kiện. Tuy nhiên, ít người nhớ Vũ Hoàng Điệp là người đẹp đầu tiên của Việt Nam đăng quang tại một cuộc thi sắc đẹp quốc tế - cô giành vương miện cuộc thi Nữ hoàng sắc đẹp quốc tế (Miss International Beauty) tại Trung Quốc năm 2009.



























L.H

A.48 months @ Grimma Program. at HUST (from 3/12/2010 to 20/11/2014)(8)Flickr logo. If you click it, you'll go home Signed in as tmtien_1955 Order